Tôi là ai? Ngoài những cái tên và vai trò mà tôi tự gán cho mình
Tôi là ai? Ngoài những cái tên và vai trò mà tôi tự gán cho mình, ai đang đứng đằng sau tất cả những danh sưng này và tự nhận chúng là tôi? Trong suốt cuộc đời, chúng ta bị bao quanh bởi những nhãn mát và câu chuyện. Từ khi sinh ra, bạn được gán cho một cái tên, một vai trò và một danh tính. Những điều đó dường như định hình con người bạn. Nhưng liệu chúng có thực sự là bản chất của bạn không? Hay chỉ là những lớp vỏ bọc bạn đã khoác lên mình? Hãy tưởng tượng, bạn đứng trước một tấm gương, điều bạn thấy là khuôn mặt, cơ thể và mọi dấu hiệu vật lý đình nghĩa bạn trong thế giới này. Nhưng nếu bạn nhìn sâu hơn, bạn có thấy được bản chất thực sự của mình không? Bạn có thực sự là cơ thể này? Hay còn điều gì ăn dấu bên dưới? Giờ hãy hình dung một đại dương bao la, trên mặt nước, sóng cuồn trào, mỗi con sóng dường như tách biệt, có hình dạng và chu kỳ riêng.
Nhưng nếu bạn nhìn sâu hơn, bạn sẽ thấy rằng mỗi con sóng không tách rời khỏi đại dương. Nó là một phần không thể thiếu, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Con sóng là một biểu hiện tạm thời, nhưng bản chất của nó là nước, là đại dương vô tận. Bạn, giống như con sóng đó, tất cả những gì bạn nghĩ mình là, cơ thể, ký ức, cảm xúc, danh tính, chỉ là những biểu hiện thoáng qua trên bề mặt. Nhưng bạn không phải là những con sóng này. Bạn là đại dương. Nếu bạn không phải là cơ thể của mình, không phải là những ký ức đã qua, không phải là danh tính mà bạn tự nhận, vậy bạn là gì? Câu trả lời không nằm trong những gì bạn có thể đố điểm được hay định nghĩa. Nó nằm trong chính sự tồn tại vô hạn của bạn. Một điều mà bạn đã luôn là, nhưng chưa bao giờ thật sự nhận ra.
Hãy tạm quên đi tất cả những điều bạn từng tin về bản thân mình, tên của bạn, vai trò của bạn, những thành công hay thất bại mà bạn nghĩ đã định nghĩa bạn. Tất cả chúng chỉ là những câu chuyện. Trong video này, chúng ta sẽ bóc tách từng lớp ảo tưởng đã che giấu con người thật sự của bạn.
Chúng ta sẽ khám phá bản ngã, nhận thức và sự thật rằng bạn chưa từng được sinh ra và cũng không bao giờ chết. Nhưng trước tiên, hãy đặt câu hỏi lớn nhất. Nếu tôi không phải là cơ thể, ký ức hay danh tính của mình, vậy tôi là gì? Nó là trung tâm của mỗi câu chuyện mà bạn tự kể về chính mình
Là khái niệm mà bạn sử dụng để định nghĩa tôi Nhưng liệu bạn ngã có thực sự là bạn Hay nó chỉ là một ảo tưởng Bạn ngã hình thành từ những suy nghĩ, cảm xúc và ký ức Nó giống như một chiếc túi vô hình mà bạn mang theo
Chứa đầy những niềm tin về bản thân mình Từ khi còn nhỏ, bạn bắt đầu xây dựng chiếc túi này Một lời khen từ cha mẹ Một lời phê bình từ giáo viên Một trải nghiệm vui vẻ hay đau buồn Tất cả đều được bạn thu thập và lưu giữ trong chiếc túi mang tên tôi.
Qua thời gian bạn bắt đầu đồng nhất mình với chiếc túi đó, bạn nghĩ, tôi là người giỏi giang, hay tôi là kẻ thất bại, tôi là người hài hước, hoặc tôi là người nhút nhát. Nhưng hãy dừng lại và suy ngẫm, những suy nghĩ và ký ức này có phải thực sự là bạn không?
Chúng đến rồi đi, thay đổi qua từng giai đoạn cuộc đời. Nếu chúng thay đổi, làm sao chúng có thể định nghĩa bạn là ai? Hãy thử nhìn vào một ví dụ thực tế. Giả sử bạn gặp một thất bại lớn trong công việc. Bạn ngã của bạn ngay lập tức nhảy vào và thì thầm. Tôi là kẻ thất bại. Tôi không đủ tốt. Những suy nghĩ này không chỉ là những từ ngữ trong đầu bạn. Chúng mang theo cảm xúc, nỗi buồn, sự hộ thẹn và thậm chí là sự giận dữ. Những cảm xúc này bắt đầu điều khiển hành động của bạn. Bạn có thể rút lui, tránh xa những cơ hội mới vì sợ hãi.
Nhưng hãy quan sát kỹ hơn. Những suy nghĩ đó không phải là sự thật. Chúng chỉ là một cách mà bạn ngã phản ứng để bảo vệ chính nó, để duy trì câu chuyện nó đã tạo ra về bạn. Nếu bạn tin vào câu chuyện đó, bạn sẽ bị mắc kẹt trong một vòng lập của khổ đau.
Bạn ngã không chỉ giới hạn bạn trong những suy nghĩ tiêu cực. Nó cũng là nguồn gốc của sự ham muốn và so sánh. Nó nói, tôi sẽ hạnh phúc nếu có được điều này, hoặc tôi cần phải hơn người khác để cảm thấy mình có giá trị.
Nhưng bạn đã bao giờ nhận ra rằng, ngay cả khi bạn đạt được điều mình muốn, bạn ngã lại nhanh chóng chuyển sang một mục tiêu khác, nó không bao giờ thỏa mãn, nó giống như một cái giếng không đáy, luôn cần được lấp đầy nhưng không bao giờ đầy.
Hãy tưởng tượng bạn đang xem một bộ phim, bạn hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện, cảm thấy vui khi nhân vật chính thành công, buồn khi họ thất bại. Nhưng rồi bạn nhận ra, đó chỉ là một bộ phim, nhân vật không có thật, đó chỉ là hình ảnh trên màn hình. Bạn ngã cũng giống như nhân vật chính trong một bộ phim bạn tự tạo ra. Bạn đầu tư cảm xúc, thời gian và năng lượng để bảo vệ nó, nhưng khi bạn nhìn kỹ, bạn sẽ thấy rằng nó chỉ là một câu chuyện, một tập hợp các suy nghĩ và cảm xúc thoáng quả. Câu hỏi lớn nhất ở đây là, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn từ bỏ bạn ngã? Không phải là bạn sẽ mất đi ý thức về bản thân hay trở thành một người vô danh. Thay vào đó, bạn sẽ nhận ra rằngbạn không phải là câu chuyện mà bạn tự kể. Bạn là nhận thức nơi câu chuyện đó xuất hiện và tan biến. Bản ngã chỉ là một ý niệm, một cấu trúc tạm thời mà chúng ta đồng nhất với bản thân. Nhưng bản chất thật sự của bạn thì vượt lên trên tất cả những điều đó.
Nó không bị ràng buộc bởi suy nghĩ, cảm xúc hay ký ức. Vậy, nếu không có bản ngã bạn sẽ là ai? Suy nghĩ này có thể gây hoang mang lúc đầu, nhưng nó cũng là cánh cửa dẫn đến sự tự do thật sự. Khi không còn bị ràng buộc bởi bản ngã, bạn không cần phải bảo vệ hay chứng minh giá trị của mình. Bạn không còn bị kiểm soát bởi nỗi sợ hãi hay tham vọng. Thay vào đó, bạn trải nghiệm cuộc sống một cách tròn vẹn, như nó vốn là, mà không có lớp màn ảo tưởng che lấp.
Trong một khoảnh khắc tính lặng, bạn nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình. Từ ngày bạn sinh ra, những kỷ niệm đầu tiên, những thành công, những thất bại, cho đến giây phút này. Mọi thứ dường như được định hình bởi dòng chảy thời gian, một hành trình từ điểm khởi đầu đến điểm kết thúc.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những gì bạn nghĩ về bạn, câu chuyện về việc sinh ra và nghe có vẻ nghịch lý, nhưng đây không phải là một lời phủ nhận thực tế về cơ thể hay thế giới xung quanh bạn. Thay vào đó, đó là cách để nhìn sâu hơn, vượt qua bề mặt của nhận thức thông thường, để khám phá một sự thật vượt thời gian. Bản chất thật sự của bạn không có khởi đầu, không có kết thúc.
Hãy bắt đầu bằng việc hiểu bản chất của thời gian. Thời gian như chúng ta trải nghiệm, dường như là một chuỗi các sự kiện, quá khứ, hiện tại, tương lai, chúng ta đặt mình vào một dòng chảy, tin rằng có một điểm bắt đầu khi ta được sinh ra và một điểm kết thúc khi ta qua đời.
Nhưng thời gian có thực sự tồn tại như vậy không? Hay đó chỉ là một cách mà tâm trí con người sắp xếp những trải nghiệm để tạo ra ý nghĩa? Bản chất thật sự của bạn không nằm trong thời gian, nó là sự nhận thức, tức trời vẫn luôn rộng lớn và không bị ảnh hưởng bởi những gì xảy ra.
Mây đen rời đi, nhưng bầu trời thì vẫn vẹn nguyên, không thay đổi. Bạn chính là bầu trời đó. Còn những suy nghĩ, cảm xúc và sự kiện trong cuộc đời chỉ như những đám mây thoáng qua. Chúng xuất hiện, biến đổi rồi tan biến.
Nhưng bản chất bất biến của bạn, sự nhận thức rộng lớn, vẫn luôn hiện diện. Bạn không sinh ra cùng với những vai trò hay câu chuyện của mình và cũng không biến mất khi chúng kết thúc. Những gì bạn thật sự là luôn vượt lên trên tất cả những điều đó.
Hãy suy ngẫm về điều này. Nếu bạn không có khởi đầu, thì sự sợ hãi về kết thúc liệu có còn ý nghĩa gì? Chúng ta sợ hãi cái chết vì chúng ta tin rằng đó là điểm cuối cùng, sự chấm dứt của cái tôi. Nhưng khi bạn nhận ra rằng cái tôi chỉ là một câu chuyện và bạn chính là nhận thức nơi câu chuyện đó diễn ra, sự sợ hãi tàn biến. Truyết gia Alan Watts từng nói, Cái mà bạn thực sự là không bao giờ bắt đầu và không bao giờ kết thúc. Nó giống như đại dương, nơi từng con sóng xuất hiện rồi tàn biến,
nhưng nước thì vẫn còn mãi. Bạn là nước, không phải là sóng. Để làm rõ hơn, hãy thử tưởng tượng một giấc mơ. Trong giấc mơ, bạn có thể trải nghiệm một cuộc đời đầy đủ, từ lúc sinh ra, trưởng thành, đến khi qua đời.
Nhưng khi bạn thức dậy, bạn nhận ra rằng tất cả chỉ là một áo ảnh. Không có ai thực sự được sinh ra hay chết đi trong giấc mơ đó. Nó chỉ là những biểu hiện thoáng qua trong tâm trí bạn. Cuộc sống cũng giống như vậy. Khi bạn nhìn sâu vào bản chất thật sự của mình, bạn sẽ thấy rằng mọi thứ bạn nghĩ là tôi, chỉ là những biểu hiện trong nhận thức. Nhận thức này không sinh ra cùng với cơ thể, và cũng không tan biến khi cơ thể mất đi. Hãy tạm gác lại tất cả những niềm tin về việc bạn là ai,bạn từ đâu đến, và bạn sẽ đi về đâu. Thay vào đó, hãy tự hỏi, nếu tôi không có khởi đầu, vậy tại sao tôi lại sợ hãi về kết thúc? Câu hỏi này không chỉ là một trò chơi trí tuệ, nó là cánh cửa dẫn đến sự tự do. Khi bạn không còn bị ràng buộc bởi ý niệm về thời gian, bạn sẽ thấy rằng mọi khoảnh khắc đều là sự biểu hiện của bản chất vĩnh cử. Bạn không còn cần phải chạy đua để đạt được điều gì đó, hay trốn tránh điều gì khác.
Bạn chỉ đơn giản là, ngay bây giờ, trong khoảnh khắc này, sự thật rằng bạn chưa từng được sinh ra không phải là một lời phủ nhận cuộc sống. Ngược lại, đó là một sự khẳng định rằng bạn không bị giới hạn bởi những câu chuyện
mà bạn tự kể. Nó giải phóng bạn khỏi nỗi sợ hãi và khổ đau, cho phép bạn sống một cách tròn vẹn, như chính bạn, một nhận thức vĩnh cửu, bao la, không bị ràng buộc bởi thời gian hay không gian. Bạn là điều gì đó vô hạn, không bị trói buộc, không sinh ra và không bao giờ chết đi.
Hãy tưởng tượng nhé, bạn đang đứng giữa một căn phòng đầy ấp gương soi. Mỗi tấm gương phản chiếu một hình ảnh khác nhau. Bạn là người cha, người mẹ, người thành công, kẻ thất bại, người hài hước hay người nhút nhát.
Nhưng trong tất cả những hình ảnh đó, có hình ảnh nào thực sự là bạn? Hay chúng chỉ là những phản chiếu tạm thời, phụ thuộc vào góc nhìn của tấm gương. Đây chính là cách bản ngã vận hành. Nó tạo ra vô số hình ảnh về bạn, và thuyết phục bạn rằng một trong số chúng là bản chất thật sự của mình. Nhưng bản ngã không phải là bạn. Nó chỉ là một tập hợp những câu chuyện mà bạn đã vô tình tin tưởng. Bản ngã có sức mạnh từ chính niềm tin của chúng ta vào nó. Từ khi còn nhỏ, bạn được dạy để tạo dựng một câu chuyện về bản thân. Bạn là con của ai? Bạn giói điều gì? Bạn phải đạt được những gì để được công nhận. Theo thời gian, câu chuyện này ngày càng phức tạp. Mọi trải nghiệm, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc đều được thêm vào, củng cố cái mà bạn gọi là tôi. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi câu chuyện này bị thách thức? Bạn có thể cảm thấy tổn thương, sợ hãi hoặc dần dữ.
Đây là cách bạn ngã bảo vệ chính nó bằng cách khiến bạn tin rằng bạn không thể tồn tại nếu không có nó. Khi bạn đặt câu hỏi ai đang cảm nhận cảm xúc này, bạn đang quay trở lại với nhận thức, vượt ra khỏi câu chuyện mà bạn ngã đang kể.
Hãy thử ngay khi một cảm xúc mạnh mẽ xuất hiện như sự tức giận hoặc buồn bã. Hãy dừng lại và tự hỏi cảm xúc này đang diễn ra ở đâu? Nó có thuộc về ai không? Bạn sẽ nhận thấy rằng cảm xúc không thực sự thuộc về bạn. Nó chỉ là một hiện tượng thoáng qua trong nhận thức của bạn. Bạn ngã tồn tại như một ảo tưởng, và ảo tưởng này tan biến ngay khi bạn nhìn thẳng vào nó. Giống như việc bạn đang đứng trước một tấm gương mở. Ban đầu, bạn chỉ thấy những hình ảnh phản chiếu méo mó, lộn sồn, và tưởng rằng đó là chính mình. Nhưng khi bạn lau sạch bề mặt, bạn nhận ra rằng tất cả chỉ là phản chiếu, không phải thực tại. Bạn ngã cũng giống như lớp bụi trên gương, che mở nhận thức của bạn. Khi bạn nhận ra bản chất thật sự của mình, lớp bụi này tan biến, để lại sự trong trèo và sáng rõ. Vì vậy, sự tự do thực sự không nằm ở việc sở hữu mà ở chỗ buông bỏ. Khi bạn bám chặt vào bạn ngã, bạn bị ràng buộc bởi những mong muốn, nỗi sợ hãi và khát khao bảo vệ cái tôi của mình. Nhưng khi bạn buông bỏ, bạn sẽ thấy rằng cuộc sống không cần một cái tôi để vận hành, giống như dòng sông chảy tự nhiên mà không cần một bàn tay điều khiển.
Bạn cũng như dòng sông đó, cuộc sống của bạn diễn ra một cách tự nhiên, không cần một trung tâm bản ngã kiểm soát. Như Rumi từng nói, bạn không phải là một giọt nước trong đại dương, mà là cả đại dương trong một giọt nước. Điều này không có nghĩa là bạn phải từ bỏ cá tính hay trách nhiệm của mình, mà là bạn nhận ra rằng bản chất thật sự của mình là vô hạn và không bị ràng buộc bởi những câu chuyện của bản ngã. Khi bạn quay trở lại với nhận thức, bạn không còn bị kiểm soát bởi những câu chuyện mà bạn ngã kể.
Bạn bắt đầu sống trong sự tự do, không cần phải bảo vệ hay chứng minh giá trị của mình. Thay vì bám víu vào những gì bạn nghĩ mình là, bạn sống như chính bạn. Và sự tự do này không phải là điều gì đó bạn cần tìm kiếm.
Đó là bản chất của bạn, luôn hiện diện, luôn tự do. Khi bạn sống không bị bản ngã chi phối, hành động của bạn không còn bị áp lực bởi những suy nghĩ như mình sẽ được gì từ việc này? Hay người khác sẽ nghĩ gì về mình?
Thay vì bị thúc đẩy bởi sự ham muốn hay sợ hãi, hành động của bạn xuất phát từ sự tự nhiên của tình huống. Bạn không còn cảm thấy cần phải chứng minh giá trị của mình hay so sánh với người khác. Hãy nghĩ về cách một loài chim xây tỏ nó không lên kế hoạch chi tiết, không tự hỏi liệu tố của mình có đẹp hơn tố của con chim khác hay không? Nó chỉ làm điều cần làm, một cách tự nhiên và tròn vẹn. Con người cũng có khả năng sống như vậy, hoàn toàn hiện diện trong từng khoảnh khắc, không bị xảo lãng bởi những câu chuyện trong đầu. Có một quan niệm sai lầm phổ biến là, nếu không có bản ngã, chúng ta sẽ mất khả năng đưa ra quyết định hoặc cảm xúc sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng thực tế lại ngược lại, khi không có bản ngã, các quyết định được đưa ra một cách tự nhiên hơn, không bị che mở bởi nỗi sợ hãi hay sự thiên vị cá nhân. Hãy tưởng tượng bạn đứng trước một ngã ba đường, cố gắng quyết định đi hướng nào. Nếu bạn ngã chi phối, bạn sẽ lo lắng về hậu quả.
Nếu chọn sai thì sao? Mọi người sẽ nghĩ gì? Nhưng khi bạn không bị ràng buộc bởi bàn ngã, bạn đơn giản chọn hướng đi phù hợp nhất dựa trên những gì bạn biết tại thời điểm đó. Quyết định trở thành một phần của dòng chảy,
[16:13–16:28] không cần đến sự tranh đấu hay nghi ngờ. Cảm xúc cũng vậy Khi không có bản ngã cảm xúc vẫn xuất hiện Bạn vẫn cảm thấy vui vẻ, buồn bã, tức giận hay yêu thương Nhưng bạn không còn đồng nhất mình với những cảm xúc đó Chúng không còn định nghĩa bạn
Mà chỉ đơn thuần là những hiện tượng đến và đi Giống như những gọn sóng trên mặt hồ Bạn cảm nhận chúng một cách trọn vẹn Nhưng không bị cuốn vào Sống không có bản ngã không phải là từ bỏ cuộc sống
Hay trở thành một người vô danh Đó là sống với sự tự nhiên, sự nhẹ nhàng và sự tự do thật sự. Đó là nhận ra rằng bạn không phải là những câu chuyện bạn tự kể, mà là không gian nơi mọi câu chuyện diễn ra. Và khi bạn sống như vậy, bạn không còn bị ràng buộc bởi những lo âu hay áp lực.
Bạn trở nên hòa hợp với dòng trái tự nhiên của cuộc sống như chính bản chất mà bạn đã luôn là. Bạn đang ngắm một bông hoa. Khi bạn ngã chi phối, bạn không thực sự nhìn thấy bông hoa. B bạn chỉ thấy ý kiến của mình về nó. Bông hoa này đẹp, nhưng tôi đã thấy bông hoa khác đẹp hơn. Hoặc bông hoa này nhắc tôi nhớ đến một ký ức buồn. Nhưng khi bạn buông bỏ bạn ngã, bạn nhìn thấy bông hoa trong sự toàn vẹn của nó, không phán xét, không so sánh.
Bạn không còn bị mắc kẹt trong câu chuyện của mình, và vì thế, bạn trải nghiệm bông hoa một cách trọn vẹn. Điều này cũng áp dụng cho mối quan hệ của bạn với con người. Khi bạn ngã không còn điều khiển, bạn không còn nhìn người khác qua lăng kính của những mong đợi hay phán xét. Bạn không còn cần họ phải đóng vai trò nào đó để xác nhận giá trị của bạn. Thay vào đó, bạn thực sự hiện diện cùng họ, lắng nghe họ và cảm nhận sự kết nối sâu sắc. Khi bạn ngã biến mất, ranh giới giữa tôi và người khác cũng tan biến. Bạn bắt đầu nhận ra rằng tất cả chúng ta đều là một phần của cùng một tổng thể. Bạn không còn nhìn thấy người khác như những cá thể tách biệt, mà như những biểu hiện khác nhau của cùng một nguồn gốc.
Một ngọn lửa được thắp lên từ nhiều ngọn nến khác nhau. Dù mỗi ngọn nến có hình dáng, kích thước và màu sắc riêng, nhưng ánh sáng từ ngọn lửa đều giống nhau, không phân biệt. Bản chất thật sự của bạn cũng vậy, không phải là ngọn nến, mà là ánh sáng.
Khi bạn giải thoát khỏi bản ngã, bạn nhận ra rằng mình và mọi người xung quanh đều là một phần của cùng một ánh sáng, khác biệt trong hình thức, nhưng đồng nhất trong bản chất. Sự nhận thức này không làm giảm giá trị của cá nhân bạn. Ngược lại, nó làm sâu sắc thêm sự trân trọng đối với bản thân và với mọi người. Bạn không còn cần phải bảo vệ hay tách biệt mình. Bạn hiểu rằng bạn là một phần của một sự kết nối lớn hơn, và sự kết nối này không thể bị phá vỡ. Hãy thử nhắm mắt lại và cảm nhận nhịp thở của mình. Khi bạn không gắng mình với bất kỳ câu chuyện nào, chỉ đơn giản là cảm nhận hơi thở đi vào và đi ra, bạn nhận ra rằng bạn không cần làm bất cứ điều gì để là chính mình.
Bạn không cần phải hoàn hảo, không cần phải cố gắng. Sự tồn tại của bạn đã là một điều kỳ diệu. Sau hành trình khám phá sâu sắc, bạn có thể tự hỏi, Vậy nếu tôi không phải là cái tôi, tôi thực sự là gì? Câu trả lời không nằm ở việc thêm vào bất cứ điều gì, mà ở chỗ buông bỏ tất cả những gì không thuộc về bạn. Những danh tính, ký ức, cảm xúc mà bạn từng gán cho mình chỉ là những lớp vỏ. Chúng có thể đến và đi, nhưng bạn thì không. Bạn là sự nhận thức vô hạn. Hãy nhìn lại hành trình này của chúng ta.
Từ việc nhận ra bạn ngã là một ảo tưởng, đến việc hiểu rằng bạn chưa từng được sinh ra và không bao giờ chết, bạn đã từng bước tháo gỡ những lớp che phủ để thấy được bản chất thật sự của mình. Bạn không phải là những gì bạn nghĩ, cũng không phải những câu chuyện mà bạn tự kể.
Bạn là không gian tĩnh lặng, nơi mọi trải nghiệm xuất hiện và tan biến. Bạn không phải là con sóng, bạn là đại dương vô hạn. Hầu hết chúng ta đều tin rằng giác ngộ là một điều gì đó ở phía trước, một trạng thái mà chúng ta phải đạt được.
Nhưng sự thật là bạn không cần tìm kiếm. Nhận thức bản chất thật sự của bạn đã luôn ở đây, ngay bây giờ. Sự nhận thức này không phải là thứ bạn có thể đạt được vì bạn chưa bao giờ mất nó. Điều duy nhất bạn cần làm là nhận ra rằng bạn đã luôn là nó. Sự tự do này không phải là một trạng thái bạn cần tìm kiếm mà là một sự thật mà bạn nhận ra. Bạn đã luôn là chính mình một sự nhận thức bất biến không bị ảnh hưởng bởi những gọn sóng của cuộc đời.
Khi bạn nhận ra điều này, mọi thứ thay đổi. Không phải thế giới bên ngoài thay đổi mà cách bạn nhìn thế giới thay đổi. Bạn không còn sợ hãi trước những biến động, không còn bị cuốn vào những cảm xúc hay suy nghĩ thoáng quả.
Bạn trở nên nhẹ nhàng, tự nhiên và hòa hợp với dòng chảy của cuộc sống. Hãy để thông điệp này khép lại hành trình của chúng ta. Bạn không cần phải làm gì để trở thành chính mình. Hãy buông bỏ mọi ảo tưởng, mọi gánh nặng mà bạn đã mang theo.
Sự tự do không phải là điều bạn cần đạt được, đó là điều mà bạn đã luôn là. Nếu bạn cảm thấy hành trình này có ý nghĩa, hãy dành tặng cho Triết Tâm một like, đăng ký kênh và bắt chuông thông báo để không bỏ lỡ bất kỳ nội dung nào. Hãy chia sẻ video này đến những người bạn cho rằng cũng đang tìm kiếm sự thật, vì có thể đây chính là cánh cửa họ cần.
Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng Triết Tâm. Chúc bạn cùng gia đình thật nhiều sức khỏe.
Sưu tầm online